Cần bao lâu để quên một ánh mắt ?
Cần bao lâu để quên một nụ cười ?
Cần bao lâu để quên những kí ức in hằn trong tim rõ rệt ?
Cần bao lâu để quên một nỗi đau vốn trở thành những vết chai sạn gắn vào da thịt ?
Em đã đi tìm , đi tìm những câu trả lời cho những điều kô thể
Vốn biết tình yêu là thứ siêu hình
Vốn biết tình yêu là một mê cung phù phiếm
Và vốn dĩ cũng biết ... có dễ thể yêu một người nhưng muôn quên ai đó là điều kô tưởng .
Đâu phải hễ cứ yêu hết mình thì sẽ đc đáp lại .
Đâu phải chân thành thì kô bị đớn đau .
Em đã yêu tha thiết một người , yêu hết mực .
Nhưng ... cuối cùng vẫn bị hững hờ , xua đuổi
Đêm nằm tự hỏi : có phải em đã sai , sai khi chạy theo thứ vốn`nằm ngoài sự kiểm soát của em ?
Rồi nước mắt tưởng đã hóa cạn , khô cẳn , lại thi thoảng rơi vào con tim nhỏ.
Vì quá yêu mà cứ thiết tha về một con người rồi quên mất bản thân mình cũng cần một sự che chở .
Cần những ánh nhìn quan tâm nâng đỡ .
Cần 1 tiếng cười nâng bổng cả địa cầu .
Cần một vòng tay ghì chặt đôi vai nhỏ .
Cần một người nắm tay trong đêm lạnh .
Cần yêu thương chứ kô phải cứ cho đi .
Nhưng mọi thứ có huyền hoặc quá kô ?
Có khó quá kô khi đã trót mang yêu thương đến một tâm hồn lạnh giá .
Giờ , lại phải lặng câm khi mưa đến .
Phải âm thầm nhồi nhét mọi đắng cay vào lòng
Tức ngực . Nhưng vẫn đành cam chịu .
Những yêu thương điều có người đấu giá
Còn nỗi đau thì kô ai giành giật bao giờ .
Nên em biết ... em sẽ đau hoài ...
.
.
.
Vì nhớ , vì thương một người ...
Vì một trái tim cứng đầu khó bảo .
Cũng vì ... kô thể quên.
Cần bao lâu để quên một nụ cười ?
Cần bao lâu để quên những kí ức in hằn trong tim rõ rệt ?
Cần bao lâu để quên một nỗi đau vốn trở thành những vết chai sạn gắn vào da thịt ?
Em đã đi tìm , đi tìm những câu trả lời cho những điều kô thể
Vốn biết tình yêu là thứ siêu hình
Vốn biết tình yêu là một mê cung phù phiếm
Và vốn dĩ cũng biết ... có dễ thể yêu một người nhưng muôn quên ai đó là điều kô tưởng .
Đâu phải hễ cứ yêu hết mình thì sẽ đc đáp lại .
Đâu phải chân thành thì kô bị đớn đau .
Em đã yêu tha thiết một người , yêu hết mực .
Nhưng ... cuối cùng vẫn bị hững hờ , xua đuổi
Đêm nằm tự hỏi : có phải em đã sai , sai khi chạy theo thứ vốn`nằm ngoài sự kiểm soát của em ?
Rồi nước mắt tưởng đã hóa cạn , khô cẳn , lại thi thoảng rơi vào con tim nhỏ.
Vì quá yêu mà cứ thiết tha về một con người rồi quên mất bản thân mình cũng cần một sự che chở .
Cần những ánh nhìn quan tâm nâng đỡ .
Cần 1 tiếng cười nâng bổng cả địa cầu .
Cần một vòng tay ghì chặt đôi vai nhỏ .
Cần một người nắm tay trong đêm lạnh .
Cần yêu thương chứ kô phải cứ cho đi .
Nhưng mọi thứ có huyền hoặc quá kô ?
Có khó quá kô khi đã trót mang yêu thương đến một tâm hồn lạnh giá .
Giờ , lại phải lặng câm khi mưa đến .
Phải âm thầm nhồi nhét mọi đắng cay vào lòng
Tức ngực . Nhưng vẫn đành cam chịu .
Những yêu thương điều có người đấu giá
Còn nỗi đau thì kô ai giành giật bao giờ .
Nên em biết ... em sẽ đau hoài ...
.
.
.
Vì nhớ , vì thương một người ...
Vì một trái tim cứng đầu khó bảo .
Cũng vì ... kô thể quên.